Chương 4: Gương Mặt Sau Kính
Đêm thứ ba.
Hùng quyết định không ngủ. Anh pha một ấm cà phê đậm đặc, đeo tai nghe, nhưng không bật nhạc – chỉ để giả vờ với chính mình rằng mọi thứ vẫn bình thường. Trong tay anh, cuốn nhật ký cũ của ông Dũng vẫn còn mở, trang cuối cùng như một vết sẹo hằn sâu trong tâm trí.
“Đừng ở lại đến 3 giờ sáng…”
Anh biết mình không thể rời đi ngay. Con đường ra khỏi rừng ngập bùn và bị lở đất sau cơn mưa đêm trước. Không có tín hiệu điện thoại. Và anh không còn ai để gọi.
Đồng hồ treo tường điểm 2:57. Gió bắt đầu rít mạnh hơn. Tường gỗ kêu cót két như thể đang oằn mình chống lại điều gì đó bên ngoài.
2:59.
Tim anh đập thình thịch. Căn phòng chìm trong một sự yên lặng chết chóc.
Cạch.
Kim đồng hồ chuyển sang 3:00 AM.
Không có tiếng gõ.
Không có tiếng động nào cả.
Hùng thở hắt ra, một chút nhẹ nhõm thoáng qua.
Cho đến khi…
soạt…
…âm thanh rất nhỏ, như tiếng hơi thở, vang lên từ cửa sổ bên trái. Cánh cửa kính mờ sương vì lạnh, nhưng giữa lớp sương ấy…
…có một gương mặt.
Không rõ ràng. Không sắc nét. Nhưng có thứ gì đó đang áp sát vào kính, nhìn vào trong.
Hùng cứng người, không dám nhúc nhích. Cảm giác như từng tế bào trên cơ thể anh đều bị đông cứng lại bởi ánh nhìn ấy.
Anh từ từ quay đầu, cố gắng nhìn kỹ hơn…
Gương mặt ấy không có mắt. Không có mũi. Không có miệng.
Chỉ là một khoảng trắng – như thể ai đó vừa đắp một lớp da người lên khối xương trống rỗng.
Và rồi… nó nghiêng đầu, như thể đang tò mò… hoặc bắt chước anh.
Một bàn tay mờ mờ in lên mặt kính.
Cốc…
Tiếng gõ vang lên – nhưng không phải từ bên ngoài, mà như thể… từ bên trong căn phòng.