Đăng nhập để tích điểm khi đọc truyện





Bài viết lỗi

Báo Tuổi Già.VN
0

 



Chương 1: Căn Phòng Không Có Người Ở

Ký túc xá B – Đại học Văn Khoa – là một toà nhà ba tầng được xây từ những năm 90. Tường đã ố màu, nền gạch có chỗ trồi lên trụt xuống như xương sống của một thứ gì đó đang ngủ yên dưới đất.

Phòng 103 nằm ở góc hành lang tầng trệt.

Không ai ở đó.

Không ai từng ở.

Và cũng không ai muốn ở.

Dù mọi căn phòng đều chật kín sinh viên, dù có người phải chờ đến lượt mới có giường… nhưng phòng 103 luôn bị bỏ trống. Khóa ngoài. Không biển tên. Không ai đụng tới.

Vì theo lời đồn, có người đã chết trong đó.


Đêm ngày 12 tháng 3.

Phong – sinh viên năm hai ngành Ngôn ngữ học – ngồi trong phòng 104, cạnh phòng 103. Bên cạnh là Hưng, bạn cùng phòng mê truyện kinh dị, và Uyên – bạn gái cũ của Phong, giờ là “bạn thân kỳ cục”.

Trên bàn là lon bia rỗng, laptop đang chiếu bộ phim ma dở dang, và giữa không gian là một lời thách thức vừa vang lên:

— “Dám không?” – Hưng nhìn Phong, cười nửa miệng. – “Đúng 3 giờ sáng, tao mở cửa 103. Ai nhát gan thì thôi khỏi làm bạn.”

Uyên bĩu môi:

— “Trẻ con thật. Mày tưởng ma nó rảnh à?”

Phong không nói gì. Anh im lặng nhìn về phía hành lang, nơi cánh cửa 103 nằm gọn trong bóng tối, như một con mắt nhắm hờ, chờ người chạm vào để mở ra thứ không nên thấy.


Đúng 2:59 sáng.

Cả ba đứng trước phòng 103. Gió rít nhẹ qua cửa sổ hành lang. Căn ký túc xá im phăng phắc như đã chết từ lâu.

Hưng đặt tay lên tay nắm cửa.

— “Này,” Uyên thì thầm, giọng hơi run. “Sao tự nhiên lạnh thế...”

Phong nuốt nước bọt. Tay anh siết chặt chiếc điện thoại đang quay video.

Hưng đếm:

— “Ba… hai… một…”

Cạch.

Cửa mở.

Không ai đụng vào khóa.

Tự mở.

Bên trong – tối đen.

Không mùi. Không âm thanh. Nhưng tất cả đều cảm nhận được một thứ…

Áp lực.

Như thể không gian bên trong không phải là một căn phòng, mà là một cái giếng sâu hun hút của một điều gì đó rất cũ – đang chờ người ngã xuống.


Hưng bật đèn pin.

Cả ba bước vào.

Căn phòng không bụi, nhưng lạnh khủng khiếp. Không có giường. Không có bàn. Chỉ có một chiếc ghế gỗ duy nhất ở giữa phòng, và một tấm gương nứt treo lơ lửng giữa hai bức tường.

Trong gương, họ thấy mình.

Nhưng có một chi tiết không ai nói ra thành lời:

Có thêm một người trong phản chiếu.

Một người đứng sau họ — hoàn toàn im lặng.


Chương 2 – Người Trong Gương Không Phải Là Mình

Đăng nhận xét

0Nhận xét
Đăng nhận xét (0)
Đọc tiếp:
    Nhấn để phát nhạc