Chương 1: Thức Dậy Không Tên
Âm thanh đầu tiên anh nghe được là tiếng gió lướt qua tán cây, nhẹ như lời thì thầm của một người xa lạ. Trời còn tối, nhưng ánh đèn vàng từ cột điện len lỏi qua khe lá chiếu xuống khuôn mặt anh. Cái lạnh của nền gạch đá công viên thấm vào lưng khiến anh rùng mình tỉnh dậy.
Anh ngồi bật dậy. Đầu đau nhói.
Một bãi cỏ trống, vài chiếc ghế đá, và... không một ai. Thành phố thì vẫn sống: xe chạy xa xa, đèn neon vẫn nhấp nháy, nhưng chẳng có ánh mắt nào dừng lại trên anh.
Anh cúi xuống nhìn bản thân — áo khoác xám, quần jean, giày thể thao. Trong túi áo có một thứ gì đó lồi lên. Anh thò tay vào, rút ra một cuốn sổ đen cũ kỹ và một cây bút. Trang đầu tiên trống trơn. Không tên, không địa chỉ, không lời nhắn nào. Chỉ là… một khoảng trắng im lặng.
— "Mình là ai...?"
Anh lẩm bẩm, nhưng chẳng có câu trả lời nào vang lên trong đầu. Anh cố nhớ một ký ức, một gương mặt, một mảnh tên. Nhưng tất cả chỉ là một bức màn đen đặc, lạnh buốt và mơ hồ như khói.
Anh đứng dậy, bước đi về phía cổng công viên. Một cặp đôi trẻ đi ngang qua, anh gọi khẽ:
— "Xin lỗi... có thể cho tôi hỏi đây là đâu?"
Cô gái nắm chặt tay bạn trai, lướt qua anh mà chẳng quay đầu. Không phải lơ đãng. Mà là hoàn toàn không nhìn thấy anh.
Anh nhìn xuống tay mình. Vẫn còn đó. Hơi thở vẫn ra khói trong gió lạnh. Nhưng như thể... anh chỉ là một bóng ma giữa thành phố này.
Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế đá cũ kỹ. Rút cuốn sổ ra, anh viết dòng đầu tiên:
"Tôi là ai?"
Không có câu trả lời. Nhưng cây bút tự động di chuyển.
Dòng thứ hai hiện lên, không phải do anh viết:
"Người đọc sẽ biết."
Tiếp theo: Chương 2 - Những Dòng Chữ Kỳ Lạ