Cuốn nhật ký không người viết

 


Chương 2: Những Dòng Chữ Kỳ Lạ

Anh nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, dòng chữ “Người đọc sẽ biết” như đang thở, như đang nhấp nháy nhẹ dưới ánh đèn đường. Bút vẫn nằm yên trên tay, nhưng cái cảm giác vừa rồi – như có bàn tay vô hình nào đó cùng viết – khiến lưng anh lạnh toát.

Anh thử một lần nữa. Run rẩy, viết:

“Tôi muốn ai đó nhìn thấy tôi.”

Trang giấy rung nhẹ. Gió không mạnh, nhưng rõ ràng anh thấy các từ ngữ như hấp thụ ánh sáng, chìm dần vào trang giấy rồi biến mất. Cảm giác như những điều viết ra… không còn là mực, mà là mệnh lệnh.


Chỉ vài phút sau, từ đầu con đường phía xa, một bóng người tiến đến.

Một cô gái. Áo hoodie trắng, tóc ngắn, tai đeo tai nghe. Khi đến gần, cô chợt khựng lại, mắt mở lớn.

— “…Minh?”

Anh sững sờ.

— “Cô… biết tôi sao?”

Cô gỡ tai nghe xuống, chớp mắt liên tục.

— “Anh đang đùa đúng không? Anh… mất tích suốt hai năm trời mà không một lời nào. Tất cả mọi người đều nghĩ anh đã chết.”

Minh.

Cái tên đó vang lên trong đầu anh như một âm vang xa lạ mà quen thuộc. Như ai đó từng gọi anh bằng cái tên ấy trong một giấc mơ cũ.

— “Tôi không nhớ… gì cả,” anh lắp bắp. “Cô là…?”

— “Tôi là An,” cô gái nuốt nước mắt, “Anh thật sự không nhớ gì sao?”

Minh lắc đầu.

An rút trong túi ra một sợi dây chuyền có mặt hình cỏ bốn lá. Cô nói:

— “Anh từng tặng tôi cái này… ngay trước khi anh biến mất. Anh nói, nếu tôi còn giữ nó, thì anh sẽ còn sống đâu đó.”

Minh nhìn cuốn sổ trong tay, rồi nhìn cô gái.

Không thể nào chỉ là trùng hợp.

Anh lật trang tiếp theo.

Một dòng chữ mới xuất hiện, mặc dù anh chưa hề viết gì:

“Đừng viết bừa. Mỗi điều nguyện đều có giá.”


Tiếp theo: Chương 3 – Người Từng Quen Biết

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 4

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 3

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 5