Chương 3: Người Từng Quen Biết
An dẫn Minh đến một quán cà phê cũ tên là "Ký Ức Sáng Mưa". Không gian trầm ấm, tường gạch loang lổ, vài bản nhạc lofi nhẹ nhàng vang lên từ chiếc loa bluetooth đặt ở góc quán. Chủ quán nhìn An rồi liếc sang Minh, nhíu mày:
— “Ơ... cậu kia nhìn giống ai đó lắm... nhưng…”
Nhưng ông ta không thể nhớ là ai. Gương mặt Minh như tồn tại ở lằn ranh giữa ký ức và quên lãng. Như thể ai cũng từng biết anh, nhưng không ai còn giữ được hình ảnh cụ thể.
An đặt ly cacao nóng xuống bàn, rồi nhìn Minh bằng ánh mắt vừa tò mò vừa đau lòng.
— “Anh thật sự… không nhớ gì hết sao? Không nhớ tôi, không nhớ trường y, không nhớ mẹ anh, hay… bức thư cuối cùng anh để lại?”
Minh lắc đầu.
— “Tôi chỉ nhớ là... tôi tỉnh dậy trong công viên. Trong túi chỉ có cuốn sổ này.”
Anh đưa sổ ra. An đón lấy, lật vài trang, nhưng ngoài vài dòng chữ lẻ tẻ, chẳng có gì.
— “Nó... lạ lắm,” Minh nói nhỏ. “Tôi viết điều gì... thì nó xảy ra thật. Nhưng dường như mỗi điều đều có cái giá.”
An im lặng. Cô lấy trong ba lô ra một tấm ảnh cũ: Minh đứng cạnh cô, cười rạng rỡ, phía sau là một bệnh viện lớn. Góc ảnh bên dưới có ghi: "Thực tập sinh năm cuối - 2021".
— “Chúng ta từng hứa sẽ cùng mở một phòng khám cộng đồng,” An nói, mắt đỏ hoe. “Anh biến mất vào đúng đêm trực cuối cùng của kỳ thực tập.”
Minh cầm bức ảnh. Trái tim anh đập mạnh. Trong đầu anh, như có tiếng vọng.
Một hành lang trắng. Mùi thuốc sát trùng. Một người đàn ông mặc áo choàng trắng lao ra, hét lớn: “Không! Cậu không được giữ nó!”
An đưa Minh về căn hộ cũ của anh — nơi mẹ anh từng sống. Nhưng khi mở cửa ra, căn phòng trống trơn. Không có dấu vết gì của sự sống. Căn nhà như đã bị bỏ hoang cả năm trời.
Bỗng Minh nhìn thấy một tấm gương gắn trên tường.
Anh bước đến. Nhưng... hình ảnh trong gương không phản chiếu chính xác.
Cậu trong gương đang... mỉm cười.
Còn cậu thì đang chết lặng.
⏭ Tiếp theo: Chương 4 – Quyển Sổ Tạo Ra Số Phận