Đăng nhập để tích điểm khi đọc truyện





Cuốn nhật ký không người viết

Báo Tuổi Già.VN
0

 


Chương 4: Quyển Sổ Tạo Ra Số Phận

Minh lùi lại khỏi gương, trái tim như bị bóp nghẹt. Hình ảnh trong gương… vẫn đang mỉm cười, dù anh thì không.

Anh giơ tay. Phản chiếu cũng giơ tay. Nhưng khoảnh khắc anh quay đi, hình ảnh phản chiếu lại không quay theo.

Minh nhắm mắt. Mở ra. Mọi thứ lại… bình thường.


Tối hôm đó, Minh không ngủ. Anh ngồi trên giường, với cuốn sổ trong tay. Trăng ngoài cửa sổ chiếu vào những trang giấy như ánh đèn chiếu vào một sân khấu chờ diễn.

Anh viết:

“Tôi cần một nơi trú ngụ, và tiền để sinh sống.”

Chưa đầy một giờ sau, có tiếng gõ cửa. Một người lạ — đàn ông trung niên — cầm một phong bì đứng đó, nói:

— “Anh là Minh phải không? Một người tên là… ‘Người Gửi’ bảo tôi trao cái này cho anh.”

Anh đưa phong bì. Bên trong là 20 triệu đồng tiền mặt, cùng với địa chỉ một căn hộ nhỏ kèm chìa khoá.

Không tên người gửi. Không lời nhắn. Không nguồn gốc.

An hoảng hốt khi Minh kể lại. Cô nói:

— “Đừng viết linh tinh nữa, Minh. Có gì đó sai sai…”


Sáng hôm sau, tin tức nổ ra trên bản tin thành phố:

“Một vụ trộm kỳ lạ xảy ra tại ngân hàng Nam Thành. Không có dấu hiệu đột nhập, không có nghi phạm nào bị ghi hình, nhưng một khoản tiền trùng khớp vừa biến mất khỏi két sắt…”

Số tiền được nhắc đến? 20 triệu.

Minh cảm thấy ruột gan cuộn xoáy. Tay anh lạnh đi. Anh cầm cuốn sổ lên, lật ra — một dòng chữ lạ lẫm đã hiện ra từ lúc nào:

"Mỗi điều ước là một giao dịch. Người viết không tạo ra điều đó — chỉ mượn nó từ ai khác."

 Đêm đó, Minh thử một điều khác. Anh viết:

“Tôi muốn biết một phần sự thật về cuốn sổ này.”

Cửa kính trong phòng bất ngờ vỡ toang. Một luồng gió lạnh quét qua. Trên tường, bằng một chất mực đỏ như máu, hiện lên một câu:

“Tao là người đầu tiên viết trong nó. Và cũng là người đầu tiên bị cuốn sổ nuốt mất.”

Minh hoảng loạn, lao về phía cửa, nhưng cửa không mở được. Đèn trong phòng nhấp nháy.

Rồi bỗng dưng — im lặng. Mọi thứ trở lại như bình thường. Không ai ngoài anh nghe, thấy, hay cảm nhận được gì.

Cuốn sổ khép lại… nhưng nhẹ hơn.

Anh mở ra kiểm tra. Một số trang ở giữa đã biến mất — như thể có ai đã xé nó đi từ bên trong.


Tiếp theo: Chương 5 – Bóng Đen Theo Dõi

Đăng nhận xét

0Nhận xét
Đăng nhận xét (0)
Đọc tiếp:
    Nhấn để phát nhạc