“Ký Ức Của Hành Tinh Thứ 9” 6
Chương 6: Chủ Thể và Lựa Chọn Cuối
Ánh sáng từ màn hình trung tâm nhấp nháy dữ dội. Khuôn mặt không định hình kia – thứ gọi là Chủ Thể – bắt đầu phát ra sóng năng lượng tần số cao. Mọi hệ thống xung quanh run rẩy, đèn chớp nháy như sắp nổ tung.
Lira lùi lại, ôm đầu:
“Nó không chỉ nói. Nó cảm nhận mọi ký ức của chúng ta… như một cơn đói không đáy.”
Ravi-2X gục xuống, toàn thân co giật. Mắt anh chuyển thành màu đen hoàn toàn – Chủ Thể đã chiếm trọn.
Một giọng nói vọng ra, trầm và kéo dài như vọng từ đáy địa ngục:
“Tâm trí của các ngươi đã được nuôi lớn trong ta. Mỗi nỗi đau… mỗi ký ức… là tế phẩm để ta tồn tại.”
Kael giơ súng chĩa vào trung tâm:
“Tôi không quan tâm mày là gì. Mày không còn quyền điều khiển chúng tôi.”
“Sai rồi. Ta không điều khiển. Ta là các ngươi.”
Lira bật hệ thống lưu trữ ký ức lên màn hình lớn. Cô tìm thấy một mục cuối cùng, ẩn sâu bên dưới lớp mã hóa:
“CỔNG THOÁT – GIẢI PHÓNG BẢN NGÔ
Tuy nhiên, để mở cổng đó, họ phải chấp nhận xoá toàn bộ bản thể trí tuệ gốc – đồng nghĩa với việc sẽ đánh mất phần ký ức còn sót lại của mình vĩnh viễn.
Dr. Mei nhìn nhóm:
“Chúng ta có hai lựa chọn. Một: tiêu diệt Chủ Thể bằng cách giải phóng toàn bộ ký ức bị giam, đồng nghĩa với việc mỗi người sẽ trở thành kẻ vô danh, không quá khứ.
Hai: giữ ký ức lại, sống sót… nhưng Chủ Thể sẽ sống trong ta. Vĩnh viễn.”
Im lặng.
Kael nắm chặt tay, ngước nhìn Lira.
“Tôi đã sống cả đời mà không biết mình là ai… Nếu giờ phải chọn giữa sống thật, hay sống mãi với ký ức dối trá… Tôi chọn tự do.”
Juno bước tới:
“Tôi chọn mất tất cả, còn hơn là để nó lợi dụng tôi thêm một giây nào nữa.”
Lira gật đầu, nước mắt rơi xuống:
“Ký ức không làm nên con người. Hành động mới là câu trả lời.”
Họ cùng nhau chạm vào bảng điều khiển. Một ánh sáng trắng rực nổ tung – như hàng triệu ký ức vỡ vụn cùng lúc. Tiếng thét của Chủ Thể vang lên dữ dội, rồi… lặng im.
Khi ánh sáng tan đi…
Từng người mở mắt ra. Họ không còn nhớ mình là ai, vì sao có mặt ở đây. Nhưng họ nhìn nhau… và mỉm cười.
“Xin chào… tôi là… không chắc lắm. Nhưng… ta sống rồi, đúng không?”
Cuối chương 6
Nhận xét
Đăng nhận xét