Chương 7: Lời Nguyền Trong Cuốn Sổ
Minh ngồi bất động rất lâu trong căn phòng trọ cũ, ánh đèn vàng nhợt nhạt không đủ ấm để xua đi cái lạnh len lỏi trong tim. Trên bàn là cuốn sổ — mở ra như đang chờ anh viết điều tiếp theo.
Nhưng lần này… anh không còn dám viết.
Mỗi chữ được ghi, mỗi mong muốn được tạo thành… là một vết cắt vào đâu đó: vào người khác, vào thời gian, hoặc vào chính bản thân anh.
An gửi cho anh một tin nhắn:
“Em tìm được một người từng điều trị bệnh nhân kia. Người viết trước anh.”
Người đó tên là bác sĩ Lê Văn Khải, hiện đã nghỉ hưu và sống ẩn dật trên vùng núi ngoại ô. Không ai rõ vì sao ông đột ngột từ bỏ nghề, và không ai dám hỏi.
Minh quyết định tìm ông.
Trên chuyến xe đêm chạy lên núi, mưa rơi lách tách trên kính xe, Minh cảm thấy thời gian chậm lại. Trong đầu chỉ còn câu hỏi duy nhất:
Cuốn sổ là gì?
Bác sĩ Khải sống trong một căn nhà gỗ nhỏ giữa rừng thông. Khi nhìn thấy Minh, ông không ngạc nhiên, cũng không sợ hãi. Chỉ thở dài:
— “Cuối cùng thì… cậu cũng đến.”
— “Ông biết tôi?”
— “Không cần biết tên. Chỉ cần thấy ánh mắt. Ai từng viết vào cuốn sổ đó… ánh mắt đều giống nhau: trống rỗng, nhưng sợ hãi.”
Minh đặt cuốn sổ lên bàn. Bác sĩ Khải chậm rãi rót trà, rồi nói:
— “Thứ cậu cầm… không phải là cuốn sổ. Đó là một vật phong ấn.”
— “Phong ấn gì?”
— “Một sinh linh bị nguyền rủa. Một thực thể ký sinh trên mong ước của con người. Nó sống bằng ước muốn, lớn lên bằng sự bất hạnh và tồn tại nhờ giao dịch. Mỗi người từng viết trong nó… đều bị biến mất khỏi thế giới.”
Minh cảm thấy cả người như đóng băng. Anh hỏi, giọng run:
— “Có ai… thoát được không?”
— “Có một người. Người đầu tiên. Người đã phong ấn nó bằng máu của chính mình và biến mất khỏi thực tại — nhưng vẫn để lại lời nguyền: Ai đánh thức nó, sẽ thay thế nó. Sẽ trở thành... người giữ số phận của kẻ khác.”
— “Ý ông là… tôi đang dần bị thay thế?”
Bác sĩ Khải im lặng. Rồi ông chỉ vào trang đầu tiên của cuốn sổ:
"Người giữ sổ - không có số phận. Chỉ được viết ra số phận cho kẻ khác. Mỗi dòng chữ là một khối đời bị đổi, một cái giá phải trả."
Minh chợt nhận ra — anh không có tương lai. Không có ký ức. Không có tên.
Anh là... người đang bị tẩy xoá.
Và nếu tiếp tục, anh sẽ biến mất hoàn toàn — chỉ còn lại cuốn sổ.
Cuốn sổ lần nữa tự động lật trang.
Lần này không phải một lời cảnh báo.
Mà là... một lời gọi:
"Người kế nhiệm."
⏭ Tiếp theo: Chương 8 – Ghi Lại Lần Cuối