Chương 8: Ghi Lại Lần Cuối
Trở về thành phố, Minh cảm thấy mọi thứ đang dần rời xa anh — không phải bằng khoảng cách, mà bằng hiện thực.
Tên anh không còn trong hệ thống bệnh viện. Căn hộ của anh giờ đã được sang tên cho người khác. Ngay cả trên tấm ảnh chụp chung với An, gương mặt anh cũng bắt đầu mờ đi. Như thể thế giới đang dần xóa dấu vết của anh ra khỏi dòng thời gian.
An hoảng sợ. Nhưng trong mắt cô, tình cảm vẫn còn.
Cô nắm tay anh thật chặt và nói:
— “Dù cho tất cả quên anh… em sẽ không quên.”
Minh cười nhạt. Anh biết, nếu để mọi thứ tiếp tục, cô cũng sẽ bị cuốn theo — hoặc bị đổi mạng để giữ anh tồn tại.
Đêm đó, Minh ngồi một mình trong căn phòng trọ. Trên bàn là cuốn sổ đang mở, gió từ cửa sổ thổi làm trang giấy lật từng hồi như nhịp đập trái tim người sắp từ giã cuộc đời.
Anh đặt bút xuống. Lần này, không cầu gì cho bản thân. Không mong sống sót.
Chỉ viết:
“Tôi chưa từng tồn tại, nhưng An sẽ hạnh phúc.”
Ngay lập tức, căn phòng tối sầm lại. Không tiếng động, không gió, không ánh sáng.
Chỉ còn một dòng chữ tự động hiện ra phía cuối trang:
“Giao dịch chấp nhận. Người viết: xoá. Người được chọn: tái lập định mệnh.”
Minh cảm thấy mình tan ra — không phải về thể xác, mà là ý niệm. Như thể ai đó đang xóa tên anh khỏi danh sách tồn tại của vũ trụ. Từng tế bào biến mất như tro bụi hòa vào bóng tối.
Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, anh vẫn nhớ… ánh mắt của An.
Và… nụ cười cô khi lần đầu gọi anh là "Minh".
Sáng hôm sau.
An thức dậy trong một căn phòng quen thuộc — nhưng không hiểu vì sao lòng nhẹ tênh.
Cô không còn ký ức rõ ràng về một người tên Minh. Nhưng trái tim cô… cứ thấy đau nhói mỗi khi nghe nhạc lofi, mỗi khi bước qua công viên, hay khi thấy một cuốn sổ đen trên kệ nhà sách.
Cô chạm tay vào sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá — thứ mà cô không biết ai tặng, nhưng lại luôn giữ bên mình.
Và cô mỉm cười mà không biết vì sao.
⏭ Tiếp theo: Chương 9 – Ký Ức Mờ Nhạt
Bạn có muốn chương kế tiếp nhẹ nhàng buồn man mác, hay để lộ dần manh mối rằng Minh... vẫn còn tồn tại đâu đó? Mình có thể hướng đến vòng lặp, kết mở, hoặc sự hồi sinh kỳ diệu – bạn chọn vibe, mình triển liền!
Chương 9: Ký Ức Mờ Nhạt
Một buổi chiều mưa nhè nhẹ, An đứng trước tiệm sách nhỏ ở góc phố quen. Cô không định vào, nhưng không hiểu sao… đôi chân cứ bước vào như có ai đó dẫn lối.
Mùi sách cũ, tiếng nhạc không lời lofi nhẹ nhàng vang lên từ loa quầy. Giai điệu ấy làm cô chợt nghẹn lại ở cổ. Không rõ là xúc động… hay đau buốt.
Cô đưa tay vuốt nhẹ qua từng gáy sách. Và rồi — một cuốn sổ đen nằm lạc lõng trên kệ phía cuối, không có tiêu đề, không có mã vạch, không có giá.
Cô cầm lên. Bìa sổ… lạnh. Tay cô khẽ run.
Mở trang đầu tiên.
Trống.
Nhưng ở mặt trong bìa, dòng chữ nhỏ được viết bằng nét bút run rẩy:
“Nếu em còn nhớ tôi, thì tôi vẫn tồn tại.”
Tay cô buông rơi cuốn sổ. Tim cô đập thình thịch, cảm giác như mình vừa nghe thấy một lời thì thầm bên tai:
— “An…”
Cô quay lại. Không có ai cả. Chỉ có ánh đèn vàng mờ đục và một gương mặt quen thuộc mơ hồ nào đó vừa vụt qua trí óc, rồi tan như khói sương.
Về đến nhà, cô lật từng trang nhật ký cũ của mình. Ở một trang cách đây 2 năm, có một đoạn ghi chú mà cô chẳng nhớ mình từng viết:
“Ngày 15.10 – Hôm nay cãi nhau với Minh. Nhưng ánh mắt anh lúc buồn… vẫn là thứ em không thể nào quên.”
Minh?
Cô ngồi bần thần hàng giờ, cố nhớ. Trong đầu, không có gương mặt, không có ký ức. Nhưng trái tim thì… lại khóc thầm vì một người không tên.
Đêm đó, trong giấc mơ, An đứng giữa công viên. Trăng mờ, gió thổi nhẹ, bầu không khí yên bình.
Và rồi — một người bước đến từ xa, không rõ mặt, nhưng nụ cười… khiến tim cô đập lệch nhịp.
Người ấy đưa cho cô một cuốn sổ. Cô mở ra.
“Tôi chưa từng tồn tại. Nhưng em là điều đẹp nhất từng có trong ký ức của tôi.”
Cô không nói gì. Chỉ rơi nước mắt.
Khi tỉnh dậy, giọt nước mắt thật vẫn còn nơi khóe mi.
Cô không nhớ giấc mơ là gì.
Nhưng cô biết — có một ai đó, từng rất quan trọng.
⏭ Tiếp theo: Chương 10 – Người Đọc Cuối Cùng