Dưới Tán Cây Anh Đào 7

 


Chương 7: Lời Tỏ Tình Trong Gió


Những ngày sau lễ hội, trong lòng Haru như có điều gì đó thay đổi. Mỗi lần nhìn Yuki cười, cậu lại ngẩn người. Những khoảnh khắc bên cô cứ hiện về như thước phim quay chậm – nụ cười dưới ô, ánh mắt dưới pháo hoa, và hơi ấm bàn tay cô trong tay cậu.

Đó không chỉ là tình bạn nữa.

Một buổi chiều, trời lộng gió. Cây cối rì rào như đang thì thầm điều gì đó với bầu trời. Haru hẹn Yuki ra bờ sông – nơi hai người chưa từng đến cùng nhau. Không lý do rõ ràng, chỉ là… cậu muốn có một không gian yên tĩnh để nói ra điều đang chất chứa.

Yuki đến, tay vẫn cầm cuốn sổ vẽ. Cô luôn mang theo nó như mang một phần trái tim mình đi khắp nơi. Nhưng hôm nay, ánh mắt cô có vẻ ngập ngừng. Như thể… cô cảm nhận được điều sắp xảy ra.

Cả hai cùng ngồi xuống bậc đá, gió lùa qua mái tóc, mang theo mùi cỏ dại và nước sông. Mặt trời đang xuống thấp, nhuộm cả khung trời màu cam nhạt.

Một lúc lâu không ai nói gì.

Rồi Haru lên tiếng.

“Yuki… Tớ từng nghĩ chỉ cần ở bên cậu, âm thầm, là đủ rồi. Chỉ cần thấy cậu cười, tớ đã vui cả ngày. Nhưng càng ở gần, tớ càng nhận ra… tớ muốn nhiều hơn.”

Yuki quay sang nhìn cậu, ánh mắt mở to.

“Tớ thích cậu.”

Lời nói bật ra cùng một cơn gió mạnh, mang nó bay đi thật xa. Nhưng với Yuki, nó không hề lạc đi đâu cả – mà như vang lên rất rõ, rất gần, trong lòng.

Cô nắm chặt cuốn sổ trong tay, trái tim đập nhanh. Không phải vì bất ngờ, mà vì… cô đã cảm nhận được từ lâu. Chỉ là, trái tim cô sợ. Sợ nếu vẽ nên cảm xúc thật sự, rồi một ngày sẽ mất nó – như mẹ, như những điều từng biến mất khỏi thế giới của cô.

Haru nhìn cô, chờ đợi, không áp lực, không thúc giục. Chỉ đơn giản là… chờ.

Yuki khẽ nói, như gió thoảng:

“Tớ… chưa sẵn sàng trả lời. Nhưng tớ không muốn cậu rời xa.”

Haru gật đầu, nhẹ nhàng mỉm cười.

“Tớ sẽ không đi đâu cả. Tớ sẽ chờ. Vì tớ tin… một ngày nào đó, khi cậu vẽ bức tranh hoàn hảo nhất, tớ sẽ có mặt trong đó. Không phải như một nhân vật… mà là một phần của trái tim cậu.”

Gió lại thổi qua, rối tung tóc cả hai, nhưng trong lòng thì lặng lẽ dịu dàng. Không cần phải là một “đồng ý” vội vã. Vì có những lời tỏ tình đẹp nhất… là khi người nói biết kiên nhẫn, và người nghe biết trân trọng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 4

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 3

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 5