Dưới Tán Cây Anh Đào 8
Chương 8: Vết Nứt Trong Tranh
Những ngày sau lời tỏ tình, Haru cứ ngỡ mọi thứ sẽ trở nên gần gũi hơn giữa cậu và Yuki. Nhưng ngược lại… cô bắt đầu thay đổi.
Yuki không còn đến chỗ hẹn dưới gốc cây anh đào. Tin nhắn gửi đi, cô chỉ trả lời ngắn gọn, lạnh lùng hơn trước. Ở lớp, cô vẫn mỉm cười, vẫn gật đầu chào bạn bè, nhưng với Haru… cô dường như dựng lên một bức tường vô hình.
Haru không hiểu. Cậu lo lắng, bồn chồn. Có phải vì lời tỏ tình ấy? Có phải cậu đã khiến cô cảm thấy bị ép buộc?
Một buổi chiều, không kìm nén được nữa, Haru đứng chặn cô ngay hành lang sau giờ học.
“Yuki, tớ đã làm gì sai sao?”
Cô hơi giật mình, ánh mắt chao đảo, rồi né tránh.
“Không. Cậu không sai gì cả.”
“Vậy tại sao cậu lại tránh mặt tớ?”
Yuki im lặng. Đôi mắt cô nhìn xuống đôi giày mình, như thể đang cố giữ thứ gì đó không rơi ra khỏi lòng.
“Mỗi lần ở gần cậu… tớ sợ.” – Cô nói khẽ, như một lời thú nhận.
“Sợ gì chứ?”
“Sợ nếu tớ để bản thân bước thêm một bước nữa… rồi cậu sẽ rời đi. Sẽ biến mất, như tất cả những người tớ từng yêu quý.”
Haru sững người. Cậu không ngờ đằng sau sự xa cách ấy lại là nỗi sợ sâu đến thế.
“Tớ không hứa sẽ ở mãi bên cậu, vì không ai có thể hứa điều đó. Nhưng tớ có thể cam đoan một điều – tớ sẽ không rời đi vì tình cảm của cậu.”
Yuki vẫn không ngẩng đầu. Nhưng rồi, cô mở cuốn sổ vẽ ra – một trang giấy mới, trên đó là bản phác họa đang vẽ dở của… Haru. Nhưng khác với những nét mềm mại thường thấy, bức chân dung này có một vết nứt chạy ngang qua – như một tấm gương bị rạn.
“Tớ đã cố vẽ cậu... nhưng mỗi lần vẽ, tớ lại vô thức tạo ra một vết nứt.” – Giọng cô run. “Tớ sợ... sẽ làm hỏng mọi thứ.”
Haru nhìn bức tranh ấy, không giận, không buồn. Cậu chỉ lặng lẽ rút ra một cây bút chì từ túi áo, rồi vẽ thêm một nét vào chính vết nứt ấy – biến nó thành một tia sáng.
“Thế thì mình vẽ lại, cùng nhau. Cậu không cần phải sợ vết nứt – vì chính từ những vết nứt, ánh sáng mới có thể xuyên qua.”
Yuki ngẩng đầu. Lần đầu tiên, cô thấy rõ ánh mắt Haru – không hoàn hảo, không quá lãng mạn, nhưng đầy chân thành và bao dung.
Cô không nói gì, nhưng lần này, cô không né tránh khi Haru nhẹ nhàng chạm vào vai mình.
Trái tim cô vẫn còn sợ. Nhưng cũng đã bắt đầu muốn tin.

Nhận xét
Đăng nhận xét