Dưới Tán Cây Anh Đào 9

 


Chương 9: Màu Của Trái Tim

Ngày hôm ấy, trời nắng nhẹ, từng đám mây trắng bay lững lờ giữa nền trời trong xanh. Không có mưa, không có gió. Chỉ có một thứ đang xao động — đó là lòng của Yuki.

Sau cuộc trò chuyện hôm ấy với Haru, cô đã không còn né tránh nữa. Nhưng cũng không đến gặp cậu ngay. Thay vào đó, cô quay về với những trang giấy trắng… và bắt đầu vẽ.

Không phải để trốn, mà là để tìm lại trái tim mình.

Mỗi bức tranh cô vẽ lúc này đều mang theo hình bóng của Haru – nụ cười của cậu dưới ánh đèn lễ hội, ánh mắt khi che ô, đôi tay đưa ra mỗi lần cô ngập ngừng. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất là: lần đầu tiên, cô muốn dùng màu đỏ.

Trước giờ, với cô, màu đỏ là màu nguy hiểm. Nó nhắc cô nhớ đến những chia ly, những nỗi đau, và những ký ức mẹ để lại – người từng nói rằng: “Đừng yêu ai quá nhiều, Yuki, vì yêu nhiều sẽ đau nhiều.”

Nhưng Haru không giống ai khác.

Cậu không ép cô. Cậu không yêu cầu cô phải yêu lại. Cậu chỉ lặng lẽ ở đó, như một gam màu trung tính — nhưng chính vì vậy, lại làm nổi bật tất cả những gam màu khác trong thế giới của cô.

Tối hôm đó, Yuki gõ cửa nhà Haru.

Cậu bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười chào đón cô vào. Trong tay cô là một bức tranh đã hoàn thành, được lồng khung cẩn thận.

“Cho cậu.” – Yuki đưa ra, mặt hơi ửng hồng.

Haru cẩn thận mở khung ra, và trái tim cậu như ngừng đập trong giây lát.

Đó là bức tranh họ dưới ô, giữa cơn mưa đầu mùa. Nhưng lần này, trên nền xám ướt át ấy, chiếc ô lại mang một màu đỏ tươi nổi bật – màu của sự sống, màu của cảm xúc, màu của… trái tim.

“Đây là lần đầu tiên tớ vẽ bằng màu đỏ.” – Yuki nói nhỏ.

Haru ngước lên. Cô đang nhìn cậu – không né tránh, không sợ hãi, mà là ánh mắt đã sẵn sàng tin tưởng.

“Vì tớ đã hiểu… màu đỏ không chỉ là chia ly. Mà còn là yêu thương, là can đảm, là Haru.”

Cậu không nói gì, chỉ mỉm cười và bước đến gần cô một bước.

“Và cậu là người khiến tớ muốn vẽ lại cả thế giới này… bằng chính trái tim mình.”

Giữa phòng khách nhỏ, hai trái tim chạm vào nhau không cần bất kỳ câu tỏ tình nào nữa. Vì tất cả đã được vẽ nên rồi – bằng ánh mắt, bằng màu sắc, và bằng những rung động không thể giấu.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 4

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 3

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 5