Dưới Tán Cây Anh Đào Tập cuối
Chương 10: Bức Tranh Cuối Cùng
Thời gian trôi qua nhanh hơn Yuki tưởng.
Mùa xuân năm cuối trung học đã đến. Cây anh đào ngoài sân trường lại nở rộ, những cánh hoa nhẹ rơi xuống sân như một thước phim quay chậm. Cũng tại nơi này, một năm trước, Yuki và Haru đã bắt đầu những bước đầu tiên – từ xa lạ, đến bạn bè, rồi lặng lẽ trở thành quan trọng nhất trong lòng nhau.
Yuki ngồi trong lớp, trên bàn là bài kiểm tra cuối kỳ. Nhưng ánh mắt cô không hướng vào giấy, mà ra cửa sổ – nơi Haru đang đứng ngoài hành lang, tay cầm hai lon nước cam, mỉm cười nhìn cô qua khung cửa.
Cô khẽ bật cười. Dù đã quen, trái tim cô vẫn rung lên mỗi lần bắt gặp ánh mắt ấy.
Chiều hôm đó, Yuki dẫn Haru đến một phòng triển lãm nhỏ. Không hoành tráng, chỉ là một không gian khiêm tốn mà cô thuê để tổ chức buổi trưng bày tranh đầu tiên trong đời mình.
“Cậu làm thật à?” – Haru ngạc nhiên, mắt mở to khi thấy hàng loạt bức tranh treo trên tường.
“Ừ,” – cô gật đầu. “Tớ muốn chia sẻ thế giới trong đầu mình… với cậu, và với mọi người.”
Haru bước dọc theo những bức tranh. Có những bức vẽ lại khoảnh khắc bình thường như hai người cùng đạp xe, cùng đọc sách, nhưng mỗi bức đều mang một cảm xúc thật – không còn sợ hãi, không còn ẩn mình. Màu sắc tràn đầy, tươi sáng, và ở giữa chúng, luôn có một bóng dáng quen thuộc: Haru.
Nhưng đến cuối triển lãm, Haru sững lại trước một bức tranh lớn nhất, được đặt ở chính giữa.
Một bức vẽ không màu.
Chỉ là hai người, nắm tay nhau, đứng trước một khung vải trắng tinh – và cả hai đang cùng nhau… vẽ nên phần còn lại.
Phía dưới bức tranh có dòng chữ nhỏ:
“Tương lai là bức tranh cuối cùng, và tớ muốn vẽ nó cùng cậu.”
Haru quay sang, Yuki đang nhìn cậu, ánh mắt không còn bất an.
“Tớ không biết phía trước có gì. Nhưng nếu là cùng Haru… thì cho dù có thêm bao nhiêu vết nứt, tớ cũng sẽ vẽ tiếp. Vì cậu chính là gam màu khiến tớ không còn sợ trắng – và không còn sợ yêu.”
Haru siết tay cô thật nhẹ, rồi cúi xuống thì thầm bên tai:
“Vậy thì, chúng ta cùng vẽ… đến hết đời nhé?”
Ngoài khung cửa kính, hoa anh đào vẫn rơi, gió vẫn nhẹ, và trong lòng hai người… là một thế giới vừa khép lại, vừa bắt đầu.
HẾT.

Nhận xét
Đăng nhận xét