“Ký Ức Của Hành Tinh Thứ 9” 8
Chương 8: Vết Nứt Trên Bầu Trời
Đoàn người đi qua vùng đất hoang, nơi từng là căn cứ phụ của Trạm Xerion-Alpha. Không có sóng, không có dấu hiệu sinh vật sống. Nhưng mặt đất ở đây… ấm. Như thể có thứ gì đó đang thở bên dưới.
Lira đi gần Kael. Dù mất trí nhớ, cô vẫn cảm thấy liên kết mơ hồ với anh – như từng chiến đấu cùng nhau, như từng chia sẻ thứ gì đó sâu hơn cả nhiệm vụ.
“Tôi không biết mình là ai,” – Lira nói, mắt nhìn lên trời – “nhưng tôi chắc chắn… tôi đã từng mất thứ rất quan trọng.”
Kael gật nhẹ. Trên cổ anh là một sợi dây mỏng, treo một mảnh kim loại méo mó có khắc chữ: S-13.
Bỗng nhiên, một âm thanh xé rách không khí vang lên. Trời tối sầm lại. Gió cuộn lên dữ dội.
Cả nhóm ngẩng đầu.
Trên bầu trời… xuất hiện một vết nứt.
Một đường sáng như sét, nhưng không khép lại. Nó giật nảy, như thể có một vật thể khổng lồ đang cố thoát ra từ phía bên kia.
“Đó… không phải mây. Không phải khí quyển.” – Dr. Mei thốt lên – “Đó là một lớp rào chắn không gian.”
Ngay lúc đó, một vật thể rơi từ trên cao, đâm thẳng xuống gần khu vực họ đang đứng. Mặt đất rung chuyển.
Cả nhóm chạy đến chỗ rơi, bụi mù giăng đầy.
Trong hố sâu, họ thấy…
Một con người.
Một người đàn ông – toàn thân quấn giáp kỳ lạ, da dẻ hơi phát sáng, mắt nhắm nghiền – nhưng trên ngực anh ta là huy hiệu Cerberus.
Và trên trán… có khắc ký hiệu: Alpha-00.
Ravi tiến lại gần, quét tín hiệu:
“Không thể nào… Đây là người đầu tiên. Mẫu thử gốc.
Alpha-00… chưa bao giờ được công bố. Theo hồ sơ, hắn đã bị xóa… từ trước cả khi dự án bắt đầu.”
Đúng lúc đó… người lạ mở mắt.
Ánh nhìn của anh sắc như dao, nhưng đầy buồn.
“Các ngươi… đã thoát.
Giờ… hãy chạy.
Bởi vì… hắn sắp quay lại.”
Cả bầu trời nứt toạc. Một con mắt khổng lồ – không phải vật lý, mà như ý thức thuần túy – nhìn xuống thế giới này.
Chủ Thể chưa chết. Hắn chỉ… trượt sang tầng hiện thực kế tiếp. Và đang bò ngược trở lại.
Cuối chương 8
Nhận xét
Đăng nhận xét