Nhật Ký Của Quỷ Dữ 3

 


Chương 3: Bí Mật Của Người Viết Trước


Tatsuya mất ngủ suốt ba đêm. Cậu cố lờ đi cuốn nhật ký, thậm chí khóa nó trong hộc tủ, nhưng mỗi sáng tỉnh dậy… nó vẫn nằm gọn trên bàn học – mở đúng trang cậu sắp nghĩ tới.

Cậu bắt đầu đặt câu hỏi:

“Nếu mình không phải người đầu tiên… thì những người trước đó giờ ở đâu?”


Hôm sau, Tatsuya trở lại thư viện trường – nơi lần đầu cậu tìm thấy cuốn nhật ký.

Cậu lật lại những sổ ghi chép cũ, danh sách học sinh cũ, và báo lưu trữ của trường.

Ở trang báo năm 1999, một dòng tin nhỏ khiến cậu rùng mình:

“Nam sinh lớp 11, Minami Renji, mất tích không dấu vết. Người ta chỉ tìm thấy một quyển sổ da đen bên cửa sổ tầng 5. Nguyên nhân không rõ, vụ việc bị bỏ dở.”


Tatsuya tìm tiếp. Trong một cuốn sổ mốc, có thư viện viên từng chép tay đoạn văn kỳ lạ – bản sao từ cuốn nhật ký của Renji:

“Tôi đã ngừng viết. Nhưng hắn không biến mất. Hắn tồn tại ngay trong tôi, trong giấc mơ, trong từng cái chớp mắt. Viết là cách duy nhất để đẩy hắn ra… nhưng mỗi lần viết, tôi mất đi một phần của chính mình.”


Lưng Tatsuya lạnh toát.

Ngay khi cậu khép lại cuốn sổ…

“Chào… Tatsuya.”

Giọng nói đó. Không còn thì thầm nữa. Mà rất rõ. Rất gần.

Cậu quay lại. Không ai cả. Chỉ là gió từ cửa sổ tầng 5 mở hé, dù cậu nhớ đã đóng kỹ.


Về đến nhà, cuốn nhật ký đã mở sẵn.

Một trang mới vừa được viết… không phải bởi Tatsuya.

“Trang thứ tư… nơi người mới sẽ tiếp bước kẻ cũ. Còn ngươi, Renji, giờ đã thuộc về ta mãi mãi.”

Dưới dòng chữ, có một vết tay cháy xém, in hằn mùi tro.

Tatsuya ngồi lặng hàng giờ.
Cậu cầm bút, rồi đặt xuống, rồi lại cầm lên.

Giọng trong đầu vang lên, dịu dàng:

“Cậu sợ giống Renji, đúng không? Nhưng khác nhau ở chỗ… cậu thông minh hơn. Và mạnh hơn. Cậu không bị điều khiển – cậu làm chủ điều ước.


Tatsuya run rẩy, nhìn trang trắng tiếp theo.

Cậu thì thầm:

“…Mình sẽ không để ai điều khiển.”

Và rồi… cậu bắt đầu viết một cái tên.
Không phải người khác.
Mà là chính mình.

“Tatsuya sẽ không còn nghe thấy giọng nói đó nữa.”


Đột nhiên, ánh nến phụt tắt.

Căn phòng tối om.

Từ phía sau lưng, một giọng khác – trầm, khàn, lạnh buốt – vang lên:

“Lời dối trá đầu tiên… luôn là chính bản thân ngươi.”


🩸 Hết chương 3.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 4

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 3

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 5