Nhật Ký Của Quỷ Dữ 6
Chương 6: Cuộc Gọi Từ Người Chưa Bao Giờ Tồn Tại
Nửa đêm. Điện thoại reo.
📞 Reng… reng… reng…
Tatsuya mở mắt. Màn hình hiện lên số không có tên.
Chỉ một dãy số kỳ lạ: 000-000-0000
Cậu do dự… nhưng rồi nhấc máy.
“Alo…?”
Đầu dây bên kia là giọng của chính cậu. Nhưng không giống gương, không giống bản sao.
Giọng nói này chân thật hơn. Như thể… chính cậu gọi cho mình.
“Tatsuya, nghe kỹ đây. Mình là cậu. Là bản thể gốc.”
“Thứ đang sống ở đó – nơi cậu đang ở – là lớp vỏ. Thật ra… cậu chưa bao giờ rời khỏi tầng hầm.”
“Từ lúc cậu chạm vào cuốn nhật ký đầu tiên, cậu đã bị kéo vào một tầng thực tại khác. Cậu đang sống trong suy nghĩ của chính kẻ viết đầu tiên.”
Tatsuya ngồi bật dậy. Căn phòng lúc này… bắt đầu rung nhẹ.
Trên tường, những bức ảnh gia đình rơi xuống. Bên dưới mỗi khung ảnh là một phiên bản khác của cậu – đứng cạnh những người hoàn toàn xa lạ.
Cậu hét vào điện thoại:
“Chuyện này là sao?! Nếu tôi đang mơ, thì sao tôi vẫn cảm thấy đau! Sợ hãi! Mệt mỏi!”
Đầu dây bên kia trả lời bình thản:
“Vì cậu không phải đang mơ. Cậu đang bị viết. Cậu là một nhân vật trong cuốn nhật ký này.”
Tatsuya giật mình nhìn xuống cuốn sổ.
Trang mới đang được viết:
“Tatsuya hét lên, lòng tràn đầy nghi hoặc và sợ hãi. Nhưng rồi…”
Cậu ném cuốn sổ xuống sàn.
Ngay lập tức… giọng cậu trong điện thoại bắt đầu nghẹn lại. Như thể bị bóp cổ.
“Không… đừng… dừng lại… Nếu cậu dừng viết, tôi sẽ… biến… mất…”
Điện thoại rơi khỏi tay Tatsuya, vỡ tan thành bột tro.
Lúc đó, gương phòng cậu bắt đầu phản chiếu một khung cảnh khác. Không phải căn phòng hiện tại, mà là một phòng thí nghiệm – nơi có hàng trăm bản sao của Tatsuya đang nằm bất động trong lồng kính.
Và đứng giữa phòng… là một người mặc áo khoác trắng.
Quay lưng lại. Nhưng từ dáng người và mái tóc — giống Tatsuya y hệt.
Trên cuốn nhật ký bỗng hiện thêm một trang:
“Bản gốc chưa bao giờ là cậu. Và khi bản sao bắt đầu tự hỏi ‘ta là ai’, thí nghiệm sẽ chuyển sang giai đoạn tiếp theo.”
Căn phòng nổ tung ánh sáng trắng. Và khi ánh sáng tan đi, Tatsuya không còn trong phòng mình nữa.
Mà đang đứng trong lồng kính số 27, nơi chính mình từ bên ngoài nhìn vào.
🩸 Hết chương 6.

Nhận xét
Đăng nhận xét