Nhật Ký Của Quỷ Dữ 7

 


Chương 7: Phòng Thí Nghiệm Luân Hồi


Tatsuya đứng trong lồng kính số 27.

Bên ngoài, “Tatsuya” mặc áo khoác trắng ghi chép điều gì đó vào một cuốn sổ da đen khổng lồ — dày gấp mười lần cuốn mà cậu từng viết.

Phía sau người đó, một tấm bảng sáng hiển thị dòng chữ:

「PROJECT: TATSUYA / GIAI ĐOẠN 4 – TỰ NHẬN THỨC」


Tatsuya đập vào mặt kính:

“Này! Tôi là ai?! Đây là đâu?! Mày là ai?!”

Người đàn ông dừng viết, quay lại.

Khuôn mặt giống hệt Tatsuya, nhưng mắt không có tròng đen.
Chỉ là một màu trắng đục lạnh lẽo.


“Cậu là bản thể thứ 27 đã phát triển đủ khả năng tự vấn danh tính.”
“Tôi là Tatsuya-0 — bản gốc. Người viết ra mọi phiên bản còn lại.”

“Và nhật ký… là thiết bị lưu trữ ký ức và kiểm soát ý thức.”


Bên cạnh “Tatsuya-0” là hàng trăm cuốn sổ da đen.
Mỗi cuốn chứa một câu chuyện – mỗi câu chuyện là một vòng đời thử nghiệm, một bản sao cố gắng thoát ra, phản kháng, rồi suy sụp.


Tatsuya hét lên:

“Không! Tôi có ký ức, tôi có cảm xúc! Tôi đã yêu, đã sợ, đã khóc! Đó không phải giả!”

Tatsuya-0 cười nhẹ:

“Cảm xúc là chỉ số. Khi chỉ số vượt ngưỡng, bản sao sẽ được… tái khởi động.

“Nhưng cậu đặc biệt, 27. Cậu viết ngược lại. Cậu chống lại kịch bản. Và vì thế… cậu được chọn để lên tầng tiếp theo.”

 Đột nhiên, lồng kính rung mạnh.

Một cánh cửa dưới chân mở ra. Tatsuya rơi xuống một đường ống xoắn đen – và rơi mãi… rơi mãi…


Cậu tỉnh dậy giữa một nơi như không gian kỹ thuật số. Mọi thứ là số, dữ liệu, ánh sáng, nhưng ở giữa… vẫn là cuốn nhật ký cũ – đang phát sáng nhẹ.

Cậu mở ra.
Dòng chữ hiện lên:

“Chào mừng đến với vùng Gốc. Ở đây, chỉ còn lại một câu hỏi quan trọng nhất: Nếu cậu có thể viết lại mọi thứ, cậu sẽ viết gì?”


Tatsuya ngập ngừng.

Rồi, bằng ngón tay run rẩy, cậu viết:

“Tôi muốn là thật. Không phải một thí nghiệm. Không phải một bản sao. Tôi muốn được sống. Theo cách của tôi.”


Không có gì xảy ra.

Cậu thất vọng, nhắm mắt lại.

Nhưng khi mở ra lần nữa — cậu đã đứng giữa hành lang trường học.
Ánh nắng buổi sáng chiếu qua cửa sổ.
Không còn tiếng thì thầm. Không còn nhật ký.


Airi vẫy tay từ xa, cười rạng rỡ:

“Này Tatsuya! Mau lên, muộn học rồi!”

Cậu mỉm cười, nghẹn ngào.

“Ừ… mình đến ngay.”


📓 Ở phía xa, trong một căn phòng tối, Tatsuya-0 khép lại một cuốn sổ khác. Ghi chú cuối:

“Bản sao số 27 đã chọn tự viết. Giai đoạn 5 bắt đầu: Ảo tưởng tự do.”


🩸 Hết chương 7.

Đột nhiên, lồng kính rung mạnh.

Một cánh cửa dưới chân mở ra. Tatsuya rơi xuống một đường ống xoắn đen – và rơi mãi… rơi mãi…


Cậu tỉnh dậy giữa một nơi như không gian kỹ thuật số. Mọi thứ là số, dữ liệu, ánh sáng, nhưng ở giữa… vẫn là cuốn nhật ký cũ – đang phát sáng nhẹ.

Cậu mở ra.
Dòng chữ hiện lên:

“Chào mừng đến với vùng Gốc. Ở đây, chỉ còn lại một câu hỏi quan trọng nhất: Nếu cậu có thể viết lại mọi thứ, cậu sẽ viết gì?”


Tatsuya ngập ngừng.

Rồi, bằng ngón tay run rẩy, cậu viết:

“Tôi muốn là thật. Không phải một thí nghiệm. Không phải một bản sao. Tôi muốn được sống. Theo cách của tôi.”


Không có gì xảy ra.

Cậu thất vọng, nhắm mắt lại.

Nhưng khi mở ra lần nữa — cậu đã đứng giữa hành lang trường học.
Ánh nắng buổi sáng chiếu qua cửa sổ.
Không còn tiếng thì thầm. Không còn nhật ký.


Airi vẫy tay từ xa, cười rạng rỡ:

“Này Tatsuya! Mau lên, muộn học rồi!”

Cậu mỉm cười, nghẹn ngào.

“Ừ… mình đến ngay.”


📓 Ở phía xa, trong một căn phòng tối, Tatsuya-0 khép lại một cuốn sổ khác. Ghi chú cuối:

“Bản sao số 27 đã chọn tự viết. Giai đoạn 5 bắt đầu: Ảo tưởng tự do.”


🩸 Hết chương 7.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 4

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 3

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 5