Chương 6: Ma Hồn Cổ Địa
Mới chỉ vài ngày bước chân vào Vân Thần Các, Lâm Phong đã khiến bao ánh mắt phải hướng về mình. Không chỉ phá vỡ Ải Tâm Ma đầu tiên, mà còn được Thiên Ma Tâm Quyết công nhận – một kỳ tích chưa từng có trong lịch sử Lạc Vân Tông.
Tuy nhiên, với kỳ tích đi kèm là nghi ngờ, đố kỵ… và cả sự theo dõi.
Lệnh triệu tập bất ngờ
Ba ngày sau, Lâm Phong nhận được một lệnh triệu tập khẩn từ Trưởng Lão Các Chủ:
“Ngươi được chọn tham gia nhiệm vụ tiến vào Ma Hồn Cổ Địa – nơi chứa đựng di tích thời đại Hỗn Độn. Đây là cơ hội nghịch thiên, nhưng cũng là tử lộ."
Cùng tham gia còn có:
-
Lệ Hoa – mang theo bí pháp Băng Tâm Hồn Diệt.
-
Tần Nhạc – Kiếm tu vô cảm, đang tìm thanh kiếm tổ tiên thất lạc.
-
Cố Vô Ưu – đột phá cảnh giới ngay tại các môn hộ, nghi ngờ mang theo dị bảo.
Và… một người nữa: Lục Dương – đại sư huynh nội môn, người từng một chiêu giết chết Hóa Thần cường giả. Gã luôn mang ánh mắt thù hằn nhìn Lâm Phong.
Cửa vào cổ địa
Ma Hồn Cổ Địa nằm dưới đáy Hắc Linh Uyên, một vực sâu không đáy nơi âm khí đậm đặc. Cánh cổng dẫn vào cổ địa chỉ mở mỗi 300 năm một lần, bằng cách đặt huyết chú lên Thạch Ấn Tà Linh.
Lâm Phong là người đầu tiên đặt tay lên. Vết máu rơi xuống, thấm vào thạch ấn.
ẦM!!!
Một khe nứt xuất hiện, hút toàn bộ nhóm người vào bóng tối.
Bên trong cổ địa
Không gian tối om, chỉ có những ngọn hồn đăng lơ lửng trên không, chiếu ánh sáng tím u ám.
Từ bốn phương tám hướng, những tiếng thì thầm vọng tới:
“Kẻ mang Ma Thai… cuối cùng đã trở lại…”
“Mở Phong Thần Ấn, khơi dậy Cửu Hồn Tàn Hồn…”
Lâm Phong cảm thấy huyết mạch trong người sôi trào, đôi mắt mờ đi, thân thể run rẩy. Một luồng khí tức cổ xưa từ trong đất dấy lên.
Một bàn tay xương trắng từ dưới đất trồi lên, kéo theo một bộ giáp rỉ sét – là Hồn Vệ Tàn Thể.
"Đừng để chúng chạm vào linh hồn ngươi!" – Lệ Hoa hét lên.
Chiến đấu và thức tỉnh
Bị vây kín bởi đám Hồn Vệ, Lâm Phong không có đường lui. Nhưng đúng lúc đó, Thiên Ma Tâm Quyết trong người tự động vận chuyển, triệu hồi một luồng khí đen ngòm:
"Thiên Ma Thực Hồn – tầng thứ nhất: Hấp Hồn Đạo"
Từng đợt sóng linh hồn từ Hồn Vệ bị hút ngược về phía Lâm Phong. Những kẻ xâm nhập khác đều kinh hãi.
Chỉ một chiêu, Hồn Vệ tan biến, để lại Hồn Châu màu đen.
“Đây là… Ma Hồn Nguyên Châu, chỉ có ở tầng sâu cổ địa.”
Lâm Phong giữ lấy viên châu, trong mắt hiện lên tia hưng phấn:
“Càng nguy hiểm, càng có cơ hội.”
Phong Thần Trận thức tỉnh
Sau ba canh giờ dò đường, cả nhóm đến một đại điện đổ nát, trên trần có khắc một hình trận cổ đại.
Lâm Phong tiến gần thì bất ngờ chạm phải ánh sáng tím lấp lánh từ bệ thờ, một giọng nói thì thầm vang vọng:
“Ngươi là truyền nhân cuối cùng của Thiên Ma… Mở trận, hoặc chết tại đây.”
Cậu cắn ngón tay, nhỏ máu lên trận văn.
ẦMMMMMM!!!
Một cột sáng đen từ lòng đất phóng lên trời, chiếu xuyên qua các tầng không gian, rung động cả Vân Thần Các.
Cuối chương
Từ trong Phong Thần Trận, một giọng nam vang lên:
“Tên ta là Ma Tôn Khương Dạ, từng xưng bá thiên giới. Kẻ kế thừa huyết mạch ta… đã tới rồi sao?”
Một bóng đen cao lớn, tóc dài phiêu đãng, bước ra từ trong màn sáng. Cả cổ địa run lên.
Lâm Phong… quỳ xuống.
“Sư tôn?”