Chương 7: Truyền Thừa Ma Tôn
Khi ánh sáng từ Phong Thần Trận tiêu tán, một thân ảnh cao lớn khoác ma bào đen huyền đứng sừng sững giữa đại điện đổ nát. Hắn có mái tóc dài đen tuyền, đôi mắt đỏ rực như máu, toàn thân tỏa ra sát khí ngút trời.
Đó chính là Ma Tôn Khương Dạ, một trong những tồn tại từng chấn nhiếp Thập Đại Tiên Vực mười vạn năm trước. Trong đại chiến Cổ Tiên – Ma Thần, ông đã tự phong ấn mình và truyền thừa tại Ma Hồn Cổ Địa, chờ người kế vị.
Lời Tiên Tri Về Ma Thai
Ma Tôn bước đến, đưa tay về phía Lâm Phong:
“Hài tử… ngươi mang trong mình Ma Thai, chính là người duy nhất đủ tư cách tiếp nhận truyền thừa của ta.”
Trên trán Lâm Phong, một đạo phù văn màu máu hiện ra – hình xoắn ốc gồm 6 đầu rồng nhỏ. Khương Dạ khẽ gật đầu, mắt lộ vẻ tán thưởng.
“Thiên Ma Thai Nguyên – nghịch chuyển thiên đạo, hủy diệt luân hồi.”
Ông đưa tay chỉ vào mi tâm của Lâm Phong. Một đạo thần hồn khổng lồ xâm nhập.
Truyền Thừa Ma Đạo
Cả cơ thể Lâm Phong như bị xé nát.
Hồn thức lạc vào hư không, trước mặt là thập vạn đầu ma linh, quỳ rạp dưới một tòa Thiên Ma Thần Điện.
Trên điện có dòng chữ máu:
“Ma giả vô tình, Ma giả vô đạo, Ma giả… vô địch!”
Một giọng nói vang lên trong tâm trí cậu:
“Ngươi muốn trả thù? Muốn vượt thiên đạo? Hãy học những gì ta truyền cho ngươi – 7 tầng của Thiên Ma Tâm Quyết.”
Lâm Phong cảm giác như hàng ngàn năm trôi qua trong chớp mắt.
Khi tỉnh dậy, hắn đã học được tầng thứ hai:
"Thiên Ma Tâm Quyết – tầng thứ hai: Thức Ma Thể"
Thân thể hắn như được tái tạo, xương cốt chuyển sang màu ám kim, kinh mạch rộng ra gấp đôi, linh khí lưu chuyển tự nhiên như hô hấp. Sức mạnh tăng vọt gấp ba lần trước đó.
Lời Cảnh Báo Của Ma Tôn
Ma Tôn đưa cho Lâm Phong một giọt máu đen ngòm chứa linh hồn ký ức cuối cùng của ông.
“Bên ngoài cổ địa... có kẻ đang chờ lấy mạng ngươi. Hắn từng là truyền nhân của ta nhưng phản bội. Nay, hắn là một trong Tứ Đại Trưởng Lão của chính Lạc Vân Tông.”
“Tên hắn là... Phong Lôi Chân Quân.”
Ánh mắt Lâm Phong lạnh đi.
“Đệ tử ghi nhớ. Một ngày nào đó, hắn… sẽ chết dưới chân ta.”
Trở Ra Từ Cổ Địa
Sau khi tiếp nhận toàn bộ truyền thừa, Lâm Phong rời khỏi đại điện. Nhưng vừa bước ra ngoài, đã có 12 hắc y nhân bao vây.
Kẻ dẫn đầu chính là Lục Dương, đại sư huynh Vân Thần Các, kẻ vẫn luôn đố kỵ và sợ hãi trước sự phát triển quá nhanh của Lâm Phong.
“Tiểu tử, giao truyền thừa ra đây, hoặc chết không toàn thây!”
Lâm Phong không nói một lời, tay kết ấn:
“Thiên Ma Tâm Quyết – Thức Ma Thể – Huyết Ma Ảnh Biến!”
Một luồng khói đen từ chân hắn bốc lên. Trong nháy mắt, thân ảnh Lâm Phong hóa thành ba bóng mờ, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp.
PHỤT!
Chỉ một chiêu, hai tên hắc y bị xé làm đôi.
“Tới lượt ngươi, Lục Dương.”
Lục Dương chưa kịp rút kiếm, thì một bàn tay đã bóp chặt cổ hắn. Lâm Phong ghé sát, thì thầm:
“Ngươi nghĩ một mình ngươi đủ tư cách cản ta sao?”
RẮC!!!
Xương cổ vỡ vụn. Cơ thể Lục Dương ngã xuống như bao cát.
Cuối chương
Trên tay Lâm Phong, giọt máu truyền thừa khẽ sáng lên. Một bản đồ cổ xuất hiện trong hư không, chỉ về Địa Vực Bắc Minh, nơi tồn tại Cấm Địa Thiên Ma – mảnh cuối cùng để kích hoạt Thiên Ma Giới Ấn.
“Phong Lôi Chân Quân... Bắc Minh Cấm Địa... Thiên đạo... ta đến.”
Ánh mắt hắn tràn ngập sát ý, nhưng sâu trong đó, vẫn còn một tia nhân tính... đang dần lụi tàn.