“Thư Viện Không Bao Giờ Mở Cửa” 4

 


Chương 4: Tầng Dưới Cùng và Cái Tên Bị Quên Lãng


Chiếc cầu thang xoắn ốc chìm dần vào bóng tối.

Ren bước xuống, mỗi bước đi như lún sâu hơn vào lớp ký ức mờ mịt mà cậu chưa từng biết mình mang theo. Mika theo sau, gương mặt trắng bệch, tay nắm chặt chiếc vòng cổ bạc.

“Tớ không nên để cậu đi… nhưng nếu cậu không xuống… vòng lặp sẽ không bao giờ kết thúc.”

Ren cười nhẹ:

“Lần này… tớ không sợ.”


Dưới cùng của cầu thang là một căn phòng tròn, tường được ghép từ vô số trang sách rách nát, máu khô loang lổ. Ở giữa phòng, có một gương lớn bị vỡ đôi.

Trước tấm gương là một cái bàn gỗ mục nát, trên đó là một cuốn sách chưa từng được mở – không bụi, không hư hỏng, như thể mới được đặt xuống.

Ren đưa tay chạm vào bìa.

Cậu giật mình.

Nó ấm.
Như… da người.


Bìa sách chỉ viết một chữ duy nhất:

“NHẬT KÝ CỦA TÊN ĐÃ BỊ QUÊN.”

Ren mở trang đầu. Không có chữ. Chỉ có hình vẽ — một đứa trẻ gục đầu bên bàn, xung quanh là những hình nhân rỗng ruột treo lơ lửng bằng dây mực.

Cậu lật tiếp — trang thứ hai bắt đầu có chữ, và dòng đầu tiên khiến cậu nghẹn thở:

“Tên thật của ta là...”

Ngay lúc đó, căn phòng rung chuyển. Tường sách rít lên như bị thiêu cháy, và từ tấm gương vỡ, một bóng đen chui ra — không mặt, không hình dáng, chỉ là hàng ngàn dòng chữ trôi nổi như sương khói.

Giọng nói vang vọng:

“Đừng nhớ lại. Nếu tên ta được gọi, thư viện sẽ sụp đổ. Tất cả sẽ bị xóa.”

 Mika hoảng hốt:

“Đó là... Kẻ Gác Tên. Nó là phần ký ức còn sót lại của ‘Người Đầu Tiên’. Nếu cậu đọc tiếp, nó sẽ giết cả hai chúng ta!”

Ren siết chặt cuốn sách, tim đập điên cuồng.
Giọng nói vang trong đầu:

“Người đầu tiên từng là học sinh ở đây. Từng yêu. Từng phản kháng. Và đã tạo ra thư viện này để giấu tên thật của mình — để không ai nhớ đến mình, không ai có thể viết tiếp.
Nhưng nếu có ai gọi đúng tên... vòng lặp sẽ bị phá.”


Ren quỳ xuống, mở trang cuối của cuốn sách.

Mika hét lên:

“Ren, đừng!!”

Cậu đọc to từng chữ.

“Ta tên là… REN KAGAMI.”


ẦM!

Mọi thứ bùng nổ trong một cơn lốc ánh sáng và mực đen.
Kẻ Gác Tên thét gào, cơ thể hắn vỡ vụn thành hàng ngàn con chữ cháy âm ỉ.

Tường sách bắt đầu sụp đổ, thư viện rạn nứt.

Mika ngã xuống, vòng cổ bạc vỡ nát.

Ren vẫn đứng, mắt mở to, giọng thì thào:

“Mình không phải phiên bản... Mình là bản gốc.”


Từ đống đổ nát, một cửa ánh sáng mở ra. Một thế giới khác đang chờ.

Ren quay lại nhìn Mika, đưa tay:

“Đi với tớ. Lần này, không ai sẽ bị quên nữa.”


🕯️ Hết chương 4.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 4

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 3

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 5