“Thư Viện Không Bao Giờ Mở Cửa” Tập cuối

 


Chương 10: Bản Thảo Cuối Cùng


Đêm trước cuộc chiến.
Thành phố Lumen yên tĩnh như thể đang nín thở.

Ren ngồi một mình trên tầng thượng, bên cạnh Mika.
Ánh trăng chiếu xuống mặt Mika, nhưng cô không nhìn bầu trời – cô nhìn cậu.

“Cậu sợ không?” – cô hỏi.

Ren gật đầu, rồi mỉm cười:

“Sợ chứ. Nhưng đây là lần đầu tiên… nỗi sợ là thật. Và tớ chọn sống cùng nó.”


🔥 Bình minh.

Đội của Ren tiến đến Tháp Sương Từ.

Ira dẫn đầu, thanh kiếm cô tạo ra từ những đoạn trích bị xóa lóe sáng.
Leo điều khiển những bản nhạc bị lãng quên, tạo thành sóng năng lượng phá vỡ phong ấn.
Saya đọc từng dòng thơ chưa từng được xuất bản – khiến các cánh cửa tự mở ra.

Họ không cần tác giả.
Họ là chính mình.


🕳️ Trên đỉnh tháp.

“Tác Giả Cũ” đang chờ.

Hắn không có gương mặt. Mỗi khi Ren nhìn, là một hình ảnh khác – một giáo viên từng ép cậu viết theo ý mình, một biên tập lạnh lùng gạch bỏ mọi sáng tạo, một “độc giả lý tưởng” từng khiến Ren nghi ngờ giá trị bản thân.

Ren hét lớn:

“Mày không phải là tác giả!
Mày chỉ là nỗi sợ bị phán xét!”

“Tác Giả Cũ” không trả lời.
Hắn vung tay – mọi người xung quanh Ren bị xóa từng chút một như tan vào gió.

Ren ngã xuống.
Cậu thở hổn hển. Bên cạnh, Mika cũng đang mờ dần.

“Ren… tớ sắp bị xóa…”

Ren nhắm mắt.
Và mở mắt ra trong tâm trí của chính mình.

Ở đó – là căn phòng cũ, bàn viết, bản thảo dở dang.
Trên bàn có Cây Bút Gốc – không phải vũ khí, mà là lời mời.

“Viết đi. Lần cuối cùng.”

Ren nắm bút.
Nhưng thay vì viết chiến thắng…
Cậu viết một dòng:

“Tôi tha thứ cho chính mình. Tôi chọn kết thúc vai trò tác giả. Tôi chọn sống.”


Cây bút phát sáng rực rỡ.

Tòa tháp bắt đầu sụp đổ.
“Tác Giả Cũ” hét lên – hắn tan biến như bụi chữ.

Mika ôm lấy Ren khi mọi thứ quanh họ đổ vỡ thành ánh sáng.


☀️ Ánh sáng mờ dần…

Ren mở mắt.
Cậu đang nằm trên một ghế dài ở công viên, trời đã sang xuân.

Bên cạnh là Mika, vẫn còn đó.
Không còn tháp, không còn chiến đấu.
Chỉ có tiếng chim hót và… một cuốn sổ trắng.

Mika hỏi:

“Cậu định viết gì tiếp?”

Ren cười, nhẹ nhàng đóng cuốn sổ lại.

“Tớ sẽ sống trước đã. Còn viết… để sau.”


✨ Kết thúc.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 4

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 3

Người Gõ Cửa Lúc 3 Giờ Sáng 5